Cho đến bây giờ, đang nằm đó, cho bà chị dâu bú cặc, Lâm vẫn không quên nổi từng chi tiết từ củ khoai, bàn tay miệng lồn, cặp đùi co, duỗi, cái bụng trồi lên, sụp xuống, cái mặt đầy ắp khoái lạc của mẹ nó…
– Sao mẹ không mang qua đây một củ từ lông?
– Mẹ định mang cháo qua cho nó ăn… chớ có ngờ đâu được xem cảnh bú căc quá hấp đẫn như vầy.
– Mẹ muốn, con chạy đi kêu Khải tới cho?
– Khỏi, nó về Vĩnh Phú ăn đám giỗ, mốt mới qua lận. Ừ. Trưa nay ở đây ăn cơm với chị. Chuyện đã qua rồi, đã trôi xa như chiếc lá rụng,Loạn Luân theo dòng suối về với biển cả.